Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng. Đó là những người có khả năng kiếm ra tiền, như anh chẳng hạn. - Vậy thì, các bạn hãy nói thử xem, làm thế nào để chúng ta tìm ra những cách thức nhằm thu hút sự may mắn đến với mỗi người?
Ông Arad còn giẫm đạp lên những mảnh vụn đó cho đến khi chúng biến thành bụi. Sau đó, những đoàn thám hiểm Châu u, Châu Mỹ bắt đầu ồ ạt tiến đến khai quật và tìm kiếm. Nếu vào trong quán, không lẽ anh ngồi nhìn Dabasir ăn uống một cách ngon lành còn mình ngồi không với cái bụng đang đói meo như vậy.
Nhưng vốn là người thận trọng, ông cần cân nhắc, xem xét mọi khả năng có thể xảy ra trước khi thực hiện nó. Ngồi trên bức tường thấp bao quanh ngôi nhà của mình, Bansir đưa mắt buồn bã nhìn ngôi nhà và cái xưởng làm việc trống rỗng của mình, trong đó chỉ còn chỏng chơ mấy thanh gỗ và một chiếc xe ngựa đang đóng dang dở. Mà thật ra, họ sống cũng không khác gìèo khó.
Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người. - Người nô lệ mà cậu biết trước đây giờ đã là một người tự do rồi. Với một số tiền như vậy, anh ta có thể đảm bảo cuộc sống sung túc trong những năm về già của mình.
- Giàu đến thế kia ư! – Bansir sửng sốt. Điểm này cũng được tất cả mọi người hoàn toàn đồng ý. Ông nghĩ về Kẻ cướp biển với tất cả những nỗi đắng cay của anh ta, và ước mình có sức mạnh để tiêu diệt sự tàn bạo.
Một số người lặng im, bởi vì họ không hiểu được ý nghĩa câu chuyện của ông Arkad. - Chẳng lẽ chúng cũng nối gót sự nghèo khổ của cha chúng sao? Chúng cần có nhiều tiền để sống tốt hơn. Vì thế, cháu đã đủ khả năng để nhận một trách nhiệm nào đó.
Đối với vấn đề này, không ai có thể làm thay Arkad được. Theo tôi, đây là cách tối ưu nhất trong khả năng hiện thời của các bạn nhằm bảo đảm cuộc sống trong tương lai của mỗi người. - Cám ơn anh! Tôi xin được nói tiếp.
- Nó có nghĩa là chúng ta sẽ phải vào đó để vác gạch, khiêng đất đá cho tới khi gãy xương sống mới thôi. Mỗi ngày ông Arad đều mua hai cái bánh, một cho mình và một cho người nô lệ, đồng thời hay nán lại trò chuyện với ông trong lúc ăn bá - Anh đừng nói như thế chứ Zabado! – Megiddo cãi lại.
Có lẽ ông ấy đã quá già. Trên lưng mỗi người là một túi da dê đựng đầy nước. Anh ta bàn với con là cùng nhau hùn vốn để mua cửa hàng đó.
"Có một người nông dân hiểu được tiếng nói của loài vật, nên vào mỗi buổi chiều, ông ấy thường nán lại trong chuồng gia súc để nghe các con vật nói chuyện. Mọi người có thấy như thế không? Với kỹ năng điêu luyện và tinh thần hăng hái làm việc, tôi đã được trả tiền công cao hơn mà không cần phải đến gặp ông chủ để đòi tăng lương.