Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Xung quanh là người. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Như một con rết hoặc như một con rắn.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.