Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Trong tay tôi không có luật… Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Có phải tôi nói đâu. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Tôi vẫn không nói lời nào… Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Bác vòng sang phía trái tôi. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Kể cả cái nhàm chán. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Người rỗng như không có lực. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.