Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Mọi người vẫn thấy bình thường. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Không gì tự nhiên sinh ra. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.