Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Bình thản và mệt mỏi. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Không không cần gì cần ai nữa.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Hai chị em cùng phấn đấu. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.