Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Ông viết tất cả, không sửa chữa. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Lại đánh một canh bạc nữa.
Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.