Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Nhưng họ không cũ lắm. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Có điều, con đường thì khác. Giữa đầm lầy thông tin. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Ôi, thói quen của con người. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Tôi viết theo ông ta.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Một số người trong số họ cũng biết. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.