Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Đời sống cần những đột biến. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Mất cái giấc mơ đấy. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.