Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Và rồi họ thả xe tôi ra. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Không có chim non ở trong. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Nhưng lí trí không cho phép. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Không lại phản tự nhiên quá. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Mân mê hoài cuốn anbum.