Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Thế đã là tốt lắm rồi.
Bạn cần trả công và cả tự do. Để râu toàn bọn chả ra gì. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Em gọi mãi không dậy. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Và những cái xác cháy khét lẹt. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.