Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Ông anh cũng làm theo. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Một cái gì đó kinh điển. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Là người thì nên thế. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Mất chứ không phải biến mất. Tôi thấy thế là tốt.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.