Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Họ là mỗi con người. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Q của lí trí không tự an ủi được. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.