Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Thậm chí khi được gọi là một Cái đầu biết nói, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã thành công trước hết là nhờ biết lắng nghe. Edward Bennett Williams có phong cách nói mềm mỏng, nhỏ nhẹ và từ tốn.
Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Ông là tác giả những cuốn sách thành công vang dội viết về cách thức để thăng tiến trong công việc. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.
Nếu không, người ta sẽ không có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn toàn mờ nhạt. Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George.
Và dù trò chuyện theo kiểu cổ điển hay hiện đại, bạn cũng phải biết nói như thế nào cho có duyên, cho vừa lòng đẹp ý. Ông chủ đài phát thanh nhận thấy điều này và quyết định tôi xứng đáng được chọn, rằng tôi có triển vọng. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn. Nếu ít có dịp trò chuyện với họ thì hãy tìm đến những người lớn tuổi khác. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.
May mà Bishop không bị ung thư thật, nếu không thì vô tình chàng trai kia đã phạm phải một sai lầm đến tàn nhẫn. Ở những thời điểm cuộc trò chuyện đang kéo dài lê thê để khơi ngòi cho một đề tài mới hấp dẫn. Nào là xem sách tham khảo về lĩnh vực này, hay xem các cuộc đối thoại trên băng hình… Ngoài ra còn nhiều cách thú vị khác nữa.
Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống. Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên. Rồi ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: Kings Wholesale Liquors trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: A ha, Larry King! Anh nghĩ thế nào?
Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý. Ngừng ba giây để thở, Dick nói tiếp: Vấn đề chính là chỗ đó! Tôi cần một người đánh thức khán giả dậy sau khi họ đã được Sullivan ru ngủ. Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch.
Không phủ nhận thực tế. Lúc bấy giờ, thượng nghị sĩ Estes Kefauver là chủ tọa của cuộc hội thảo bàn về chính sách độc quyền và chống độc quyền. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?.