Cái cuối có phần họ nói đúng. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Bình thản và mệt mỏi.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Con mèo nằm trên nóc tivi. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Nhưng lại thấy buồn nôn. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.
Bác ta không tin đâu. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Cái đó phải tự do chứ ạ. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.