Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Còn phải dậy đi học sớm. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Cơ bản là không muốn lắm. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.
Cô gái bảo: Không. Cũng thành thói quen rồi. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.