Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Bác cũng bị đau chân. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Ta cõng nàng đi trên sóng.