Nhưng lí trí không cho phép. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Bởi cô ta làm giáo viên. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.