Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Ông hãy trả lời có hay không.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Cái này không rõ lắm. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Vẫn chứng nào tật nấy. Nước mắt tôi lại rơi.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Là tỉ mẩn, là ào ào. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.