Ông anh cũng làm theo. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Vậy mà tôi đang viết. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.
- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Cặp giò kia phàm tục quá.
Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Tôi không muốn đi đâu cả.
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Là oang oang toàn thứ mình không biết.