Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia.
Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Trong những tiệm đó, sáng lập từ năm 1885, không bao giờ người ta đưa giấy tính tiền cho khách hàng hết.
Phương pháp của Thurston khác hẳn. Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị.
Văn sĩ Lelend Foster Wood cũng nói gần đúng như vậy: "Muốn có hạnh phúc trong gia đình, kiếm một người bạn trăm năm lý tưởng không cần mấy, mà cần thứ nhất là phải chính mình là một người bạn trăm năm lý tưởng đã". Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền.
Trong khi ông nói, tôi trút vali của tôi lên trên mặt bàn: 32 lọ kem thoa mặt, đều của những hàng cạnh tranh mà ông biết. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. Cách đây mấy tuần, bà đã nghe tôi diễn thuyết trong máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott và trong cuộc diễn thuyết đó, tôi đã lầm lỡ không thể tha thứ được: tôi đã nói cô ấy sanh trưởng tại Concord, miền New Hampshire.
Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Khi tôi kể lại chuyện đó, một người học trò tôi hỏi: "Nhưng ông muốn cầu người đó điều chi?". Như Shakespeare đã nói: "Người đời! Ôi! Người đời kiêu căng! Khoác được chút uy quyền, người đó liền diễn trước Hóa công những hài kịch lố lăng tới nỗi các vị thiên thần thấy phải sa lệ".
Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc. Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi. Nhưng trăm người đàn ông thì không có đến một người chịu gắng sức thành công trong hôn nhân.
Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc.
Buổi tối, vẫn điệu đó. Rồi thì: Kẻ nào bắt buộc nghe ai. Trong cuốn đó, Franklin kể chuyện ông thắng được tính khả ố thích chỉ trích, tranh biện của ông ra sao, để thành một nhà ngoại giao dịu dàng nhất, hoàn toàn nhất trong lịch sử nước Mỹ.
(Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết.