- Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì. Ánh mắt cương nghị của chàng như bừng sáng lên hơn bao giờ hết: Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn.
Và nó chỉ có thể mọc lên từ lòng đất. Tuy nhiên, chàng đã làm được một điều hết sức quan trọng: đó là chàng đã tạo ra một điều khá biệt, điều mà chưa ai từng làm cho khu rừng này. Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ.
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin. Đó không phải là cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận, nó là cái cây mang lại. Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra.
- Còn tôi thì không thể nào lầm vào đâu đượccái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu. Tôi cũng đã xem xét đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả. Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh.
Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất. Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày. Ta đã làm hết sức mình cho những điều mà ta nghĩ là đúng và cần thiết.
Suốt ngày dài, chàng đi hỏi thăm rất nhiều sinh vật kỳ lạ trong khu rừng xem ông ta sống ở đâu. - Lắng nghe đây! Ta biết ngươi đang chờ điều gì. Nó cũng giúp nhiều người tìm được người mà họ hằng mơ ước.
Thời gian chậm chạp trôi qua làm sự nóng lòng của Sid tăng lớn như lửa đốt. Sid - hiệp sĩ áo trắng, vẫn giữ im lặng cho đến khi Merlin quay sang nhìn chàng, cố đoán xem chàng đang nghĩ gì. Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống.
- Ngươi biết là ta chưa tìm được rồi còn gì! Ston, ngươi hãy nói cho ta biết, có phải là trong khu rừng này chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc lên phải không? Hoặc cũng có thể là nó mọc quanh đây, lẩn khuất trong những tảng đá này? Ông thở phì phò tức giận: - Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa.
Chàng chỉ có thể nhét đầy hai túi lớn treo lên yên ngựa, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ giúp chàng bón được một mảnh đất nhỏ phì nhiêu tươi tốt. Thật ra, Sid cũng cảm thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi của mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này. Cuối cùng thì mọi việc đã ăn khớp vào nhau.
Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng. Sự sợ hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định: "Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn. Nó vốn là nơi vệ sinh của các chú bò lùn mười hai chân, vì thế nó rất tươi tốt và nhiều phân bón.