Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Mấy người này trông nhát lắm. Nhà văn nhắm mắt lại.
Bình thản và mệt mỏi. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Về trả vay, cho nhận. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?